Home Lịch Sử VN Chiến Tranh VN Di Cư 1975 Thơ Nhạc: Em Bé Việt Nam và Viên Sỏi

Thơ Nhạc: Em Bé Việt Nam và Viên Sỏi PDF Print E-mail
Tác Giả: Trần Trung Đạo, Phan Văn Hưng   
Chúa Nhật, 21 Tháng 12 Năm 2008 12:58

 Dec 20th, 2008
Em Bé Việt Nam và Viên Sỏi

Bé thơ ơi cuộc đời em viên sỏi
Khóc một lần nước mắt chảy thiên thu

- Viên kẹo tròn nầy để dành cho Mẹ
Viên kẹo vuông nầy để lại cho Ba
Viên kẹo nhỏ nầy để qua cho chị
Viên kẹo lớn nầy để lại cho em
Còn viên kẹo thật to nầy …là phần Bé đấy

Bên bờ biển Palawan
Có một em bé gái
Tuổi mới chừng lên sáu lên năm
Ðang ngồi đếm từng viên sỏi nhỏ
Và nói chuyện một mình
Như nói với xa xăm

- Em đến từ Việt Nam
Câu trả lời thường xuyên và duy nhất
Hai tiếng rất đơn sơ mà nhiều người quên mất
Chỉ hai tiếng nầy thôi
Em nhớ kỹ trong lòng
Em chỉ ra ngoài Ðông Hải mênh mông
Cho tất cả những câu hỏi khác

Mẹ em đâu?
- Ngủ ngoài biển cả

Em của em đâu?
- Sóng cuốn đi rồi

Chị của em đâu?
- Nghe chị thét trên mui

Ba em đâu?
Em lắc đầu không nói

- Bé thức dậy thì chẳng còn ai nữa

Chiếc ghe nhỏ vớt vào đây mấy bữa
Trên ghe sót lại chỉ dăm người
Lạ lùng thay một em bé mồ côi
Ðã sống sót sau sáu tuần trên biển

Họ kể lại em từ đâu không biết
Cha mẹ em đã chết đói trên tàu
Chị của em hải tặc bắt đi đâu
Sóng cuốn mất người em trai một tuổi

Kẻ sống sót trong sáu tuần trôi nổi
Ðã cắt thịt mình lấy máu thắm môi em
Ôi những giọt máu Việt Nam
Linh diệu vô cùng
Nuôi sống em
Một người con gái Việt

Mai em lớn dù phương nào cách biệt
Nhớ đừng bao giờ đổi máu Việt Nam
Máu thương yêu đã chảy bốn ngàn năm
Và sẽ chảy cho muôn đời còn lại

- Viên kẹo tròn nầy để dành cho Mẹ
Viên kẹo vuông nầy để lại cho Ba
Viên kẹo nhỏ nầy để qua cho chị
Viên kẹo lớn nầy để lại cho em
Còn viên kẹo thật to nầy…là phần Bé đấy

Suốt tuần nay em vẫn ngồi
Một mình lẩm bẩm
Ngơ ngác nhìn ra phía biển xa xôi
Như thuở chờ Mẹ đi chợ về
- Thật trễ làm sao
Em tiếp tục thì thầm
Những câu nói vẩn vơ
Mẹ ngày xưa vẫn thường hay trách móc

Em cúi đầu nhưng không ai vuốt tóc
Biển ngậm ngùi mang thương nhớ ra đi
Mai nầy ai hỏi Bé yêu chi
Em sẽ nói là em yêu biển

Nơi cha chết không tiếng kèn đưa tiễn
Nơi tiếng chị rên
Nghe buốt cả thịt da
Nơi Mẹ chẳng về dù đêm tối đi qua
Nơi em trai ở lại
Với muôn trùng sóng vỗ

Bé thơ ơi cuộc đời em viên sỏi
Khóc một lần nước mắt chảy thiên thu.

A LITTLE VIETNAMESE GIRL AND A PEBBLE

- This round piece of candy is for Mom,
The square one saved for Dad,
The little one saved for sister,
A bigger one saved for brother,
And the largest candy … is for me.

On the Palawan seashore,
there’s a little girl
at the age of five or six
counting pebbles at the beach
and talking alone
talking to the loneliness.

- I have arrived from Vietnam.
Her sole and frequent answer.
Two simple words that many have forgotten.
Only these two words,
she held dear in her heart,
and pointing to the sea
where all questions are answered,

Where’s Mom?
- She slept out the sea.

Where’s brother?
- The waves swept him away.

Where’s sister?
- I heard her scream at the boat top.

Where’s Dad?
And she shook her head in reply.

- There wasn’t anyone left when I awoke.

The small boat rescued a few days back.
On it survived several.
And it was a miracle that an orphan girl
was still alive after six weeks.
Six weeks on the open sea.

Those survived recounted a journey of horror
when hunger killed Dad and Mom,
pirates kidnapped sister,
and the waves swept away her year-old brother.
And those who survived the six-week ordeal
cut their flesh to feed her the blood.
Drops of Vietnamese blood
miraculously
saved the orphan girl,
a Vietnamese girl.
The loving blood that flowed for four thousand years,
and will flow for a million years more.

- This round piece of candy is for Mom,
The square one saved for Dad,

The little one saved for sister,
A bigger one saved for brother,
And the largest candy … is for me.

A week goes by and still she sits,
mumbling to the loneliness,
gazing at the sea,
waiting for her Mom coming home from the market.
- How late,
and the little orphan girl went on mumbling
silly sentences,
those Mom used to scold.

The little orphan girl
tilted her head and there’s no one to stroke her hair
for the sea has brought with it love and remembrance.
And tomorrow when one asks what the little orphan loves,
she’ll reply
that she loves the sea.

Where Dad died without a funeral,
where sis’s cries pierced the soul,
where nights fall and Mom’s not back,
where brother lies with the thousand waves.

Little orphan girl,
Her life a pebble.
Cry once and the tears will forever flow.

Trần Trung Đạo
translated by Tuong Cat