Đôi đũa lệch Print
Tác Giả: Nguyễn thị Thanh Dương   
Thứ Năm, 18 Tháng 8 Năm 2011 14:47

 Tôi đã tăng cân vùn vụt, bề ngang phát triển tự do, hàng loạt quần áo phải bỏ đi 

Tôi đã thức giấc, nhưng sáng thứ bảy chẳng đi đâu mà vội, anh Bông chồng tôi vẫn đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh. Tôi ít khi nhìn thẳng vào mặt người đang ngủ dù đó là chồng mình. Người ta nói rằng nhìn mặt người đang ngủ chẳng khác nào đọc trộm thư hay nhìn trộm vào khoảng đời rất riêng tư của họ, nhưng tôi vẫn nhìn thấy anh đang ngoẹo đầu ngủ và mái tóc dầy thì bù xù lên như ổ qụa vì trở mình nhiều trên gối, mái tóc mà từ ngày mới lấy anh tôi đã thích được lồng những ngón tay vào trong đó, nồng ấm và trìu mến yêu thương.

Tôi rón rén cố gắng bò qua người anh và bước xuống giường, vì muốn để anh ngủ thêm được chút nào hay chút ấy. Với một thân mình “bề thế” như tôi mà xuống giường một cách êm ái, không làm anh thức giấc là khéo léo lắm.

Bao giờ ngủ tôi cũng nằm trong theo thói quen từ hồi nào tới giờ. Xưa còn bé tuy là chị cả, nhưng ngủ chung với các em, tôi toàn lấy uy quyền làm chị ra để... hiếp đáp các em đòi nằm giữa hay nằm trong cùng vì sợ ma. Lớn lên tôi lấy chồng thì điều ấy không khó khăn gì, chẳng anh chồng nào đi tranh giành chỗ nằm trên giường với vợ cả, nhất là cô vợ luôn làm nũng vì sợ ma như tôi.

 

 Tôi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt xong ra bếp lo sửa soạn cà phê và món ăn sáng cho chồng. Anh Bông khó tính lắm, không đúng ý anh thì anh giận anh buồn, trái ngược hẳn với anh chồng Tư Chuột ngày trước của tôi, người luôn sợ tôi giận tôi buồn.

Anh Tư Chuột lớn hơn tôi 20 tuổi, tưởng rằng tha hồ được làm nũng, được chiều chuộng thế mà tôi vất vả lắm vì phải hầu hạ anh quanh năm, người đâu mà động tí gió máy là ho là cảm, lúc nào cũng trùm khăn trùm áo và ăn kiêng đủ thứ như đàn bà mới đẻ thời bà nội, bà ngoại tôi ngày xưa.

Khi anh 60 tôi mới 40, trẻ trung và xông xáo, tôi thích đi chơi xa, đi dạo phố thì anh Tư Chuột chỉ thích nằm nhà nghỉ cho khỏe. Tôi thích xem những phim tình cảm lãng mạn thì anh coi phim tài liệu chính trị hay di tích văn hóa của Việt Nam và thế giới, tôi thích nghe nhạc tình thì anh nghe nhạc cổ điển và hoà tấu cho... dễ ngủ.

Buồn lắm, vì hai vợ chồng như hai con đường thẳng song song. Nhưng cũng may có một điều duy nhất tôi và anh “gặp nhau” là anh và tôi cùng làm ra tiền. Dòng dõi nhà anh là làm kinh doanh, nên ít nhiều cũng có dòng máu kinh doanh trong cái thân thể gầy còm yếu đuối ấy. Vào cái thời hoàng kim của thị trường chứng khóan anh chơi stock, thuở đó ai mua stock loại gì cũng thắng dễ dàng, gà mờ như tôi chơi thử và sau một đêm ngủ dậy thấy tài khoản mình lên hàng chục ngàn. Có nhiều tiền anh lấy ra kinh doanh địa ốc, mua shopping center và apartment. Anh vừa rút hầu hết tiền từ chứng khóan ra thì thị trường chứng khoán bắt đầu suy yếu dần.

Không gì bằng trời cho,  khi anh Tư Chuột thấy sức khỏe yếu thì bán bớt khu apartment chỉ giữ lại cái shopping center to lớn để dễ bề quản lý.

Ai ngờ anh vừa bán xong apartment được cao giá thì địa ốc bắt đầu khủng hoảng, giá nhà cửa rớt xuống rẻ như bèo dạt, như lục bình trôi sông, làm nhiều người khốn đốn lao đao.

Rồi anh Tư Chuột bị stroke năm anh ngoài 70 tuổi, nằm liệt giường 2 năm trời cho tôi hầu hạ anh mới qua đời, nhưng cũng may đã để cho tôi một gia tài không nhỏ.

Đứa con gái duy nhất của chúng tôi đã lấy chồng khá giả nên tôi rảnh tay cả về tinh thần lẫn vật chất.
 Tôi vừa để tang anh vừa thảnh thơi hưởng cuộc đời độc thân. Thật là mệt nhoài khi mấy chục năm qua ở với anh chồng già nay ốm mai đau, ho hen kèn cựa, tôi luôn bận rộn như bà mẹ có con thơ.

Nhưng sau 3 năm làm góa phụ, tôi bỗng thấy mình còn khao khát tình yêu, gần 60 tuổi không còn trẻ nữa, nhưng nhất định là tôi chưa già. Bạn bè giới thiệu cho tôi vài đám, ông nào trẻ lắm cũng từ 70 trở lên  cho đúng ý tôi, nhưng tôi chưa chịu đám nào cả.

Một chị bạn thân của tôi còn cất công tìm đâu ra một ông cụ 80 tuổi và dắt đến hớn hở giới thiệu với tôi:
- Biết bạn lãng mạn thích chồng già để suốt đời mãi là người tình trẻ tuổi bé bỏng, để nương tựa tâm hồn, thì đây có ngay. Ngày xưa “anh” là một giáo sư đại học nổi tiếng ở Sài Gòn, đào tạo ra bao người tài giỏi cho đất nước.

Anh giáo sư ôm một bó hoa tươi tặng tôi làm quen, anh run run lê từng bước một đến gần tôi trao hoa. Đỡ xong bó hoa của anh, tôi phải đỡ cả anh, dắt tay anh ra tận ghế ngồi kẻo ngã, vì tôi nhận ra rằng chân anh run run vì bệnh tuổi già chứ không phải vì anh xúc động. Gặp anh giáo sư thông thái một thời, bây giờ lú lẫn nói trước quên sau, mắt mờ, tai điếc nghễnh ngãng, lưng còng, tóc bạc phơ không loại thuốc nhuộm nào còn hiệu lực nổi. Tôi đã kéo chị bạn vào phòng nói riêng:
- Chị ơi, em mà lấy ông này thì đời em sẽ phải hầu hạ còn vất vả hơn khi sống với Tư Chuột nữa. Thôi, chị dìu ông ấy về nhà cho an toàn giùm em và khuyên ông ấy bỏ ý định đi thêm bước nữa đi, cái bước gần nhất là mộ huyệt sắp đến rồi.

Rồi anh Bông xuất hiện, anh không xa lạ gì với  tôi, vì anh là một chuyên viên về thị trường chứng khóan, cố vấn đầu tư cho tôi và anh Tư Chuột trước kia, anh đã giúp chúng tôi gặt hái nhiều kết qủa tốt đẹp, gia tài chúng tôi tăng lên nhanh chóng.

Anh hay tin muộn, đến thăm tôi để chia sẻ nỗi buồn anh Tư Chuột không còn nữa. Hiện nay anh Bông vẫn làm công việc cũ của anh là Mutual fund Manager. Dù không đắt hàng như ngày nào nhưng bề ngoài vẫn phong lưu để tạo tin cậy khi giao tiếp với khách hàng là giới có tiền bạc trong tay.

Tôi không thiết tha gì đến chuyện kinh doanh tiền bạc nữa, nhất là thời buổi kinh tế bấp bênh này, thị trường chứng khóan bất ổn. Lợi tức từ một cái shopping center, tôi xài không hết, tôi chỉ muốn an nhàn hưởng cuộc đời  khi tuổi đã xế chiều.

Nhưng anh Bông vẫn kiên nhẫn thỉnh thoảng đến thăm tôi, ban đầu tôi tưởng là anh đang ế khách nên theo mời chào tôi làm khách hàng như xưa, nên tôi đã nói thẳng:
- Chú Bông, chị không muốn chơi stock nữa đâu, em nên đi tìm khách hàng khác đi.
 Nhưng anh Bông nói:
 -  Em qúy mến chị và anh Tư Chuột như người nhà, nay anh Tư Chuột không còn nữa. Chị cho phép em thỉnh thoảng đến thăm chị như tình chị em. Thế thôi.

Cảm động quá. Tôi cũng coi anh Bông như em vì anh ta kém tôi mười mấy tuổi. Những đối tượng này không bao giờ nằm trong danh sách người yêu, người chồng lý tưởng của tôi, nên tôi vẫn vô tư giao thiệp cùng anh, đi với anh đến vài chỗ vui như tiệc tùng, khiêu vũ để lấp kín khỏang thời gian trống vắng và để bù đắp cho ngày xưa làm vợ Tư Chuột tôi chỉ quanh quẩn ở nhà hầu chồng ốm yếu chẳng mấy khi được sánh vai cùng chồng đi đâu.

Và chúng tôi đã thân nhau hồi nào không hay, cùng đi chơi dã ngoại ngắn ngày, dài ngày tùy theo nơi chốn gần hay xa. Mùa Thu đi Lake Tahoe, tham dự Food & Wine Festival để uống rượu nho chếnh choáng với âm nhạc rộn ràng một góc trời, mùa Xuân đi ngắm Niagara  Falls ở Canada để từng giọt nước nhỏ li ti từ dòng thác đổ ào ạt bắn lên mặt, lên người một cảm giác mát lạnh mà ấm cúng.

Và một mùa hè tôi đã bâng khuâng xao xuyến khi anh Bông tỏ tình và cầu hôn tôi trong một bối cảnh vô cùng thơ mộng.

Hôm ấy là một ngày đẹp trời tháng Sáu, chúng tôi cùng tham dự một festival hoa Oải Hương tại thành phố Blanco, nằm bên bờ sông tuyệt đẹp Blanco của tiểu bang Texas.

Sau khi đi thăm vài farm trồng hoa Oải Hương, mỗi Farm cách nhau khoảng 20 phút lái xe, thì chúng tôi dừng lại lâu hơn tại một farm có vườn hoa Oải Hương rộng lớn nhất, đẹp nhất, giữa cánh đồng hoa Oải Hương bát ngát màu tím chạy đến tận chân trời. Giữa bầu trời trong xanh êm ái của mùa hè mới bắt đầu bằng những cơn nắng nhẹ màu vàng trong  như mật ong, mùi hương hoa Oải Hương thơm kỳ diệu  toả đầy trong không gian và len cả vào hồn chúng tôi.
Hai chúng tôi đứng chìm giữa hai bên luống hoa, anh Bông cầm tay tôi, nhìn vào mắt tôi, thì thầm dù chẳng có ai gần đây để nghe cả:
- Tôi yêu chị mất rồi. Anh yêu em thật rồi...
- Kìa Bông, sao em lại nói thế, chúng ta chỉ là chị em, là bạn thôi mà?
- Không là bạn đâu, vì anh yêu em, anh muốn cưới em. Hãy đồng ý nhé?
Anh hái ngay mấy nhánh hoa Oải Hương và dịu dàng tình tứ trao tôi:
- Em xem đây như lời cầu hôn với em, bó hoa tình này và trái tim này...

Tôi run rẩy vì cảm động và không thể nào rút bàn tay tôi ra khỏi tay anh, dù anh nắm nhẹ nhàng chứ có kềm kẹp vũ lực gì đâu.

Anh đã hôn tôi, nụ hôn thơm cả mùi hoa Oải Hương mà tôi yêu thích. Tôi đã ngất ngây vì anh và vì hoa xung quanh tôi.

Sau đó chúng tôi lái xe trở về Festival để vui chơi nốt một buổi chiều, đến những quầy hàng ngắm những  sản phẩm nghệ thuật, mua đồ kỷ niệm có liên quan đến hoa Oải Hương, và vào food court ăn uống trước khi tạm biệt ra về.
Đó là một ngày đẹp lộng lẫy, một ngày lãng mạn tuyệt vời đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi.

Nhưng tôi cũng đã dằn vặt suy nghĩ mất nhiều ngày nhiều đêm trước khi đồng ý lấy anh Bông. Cả một thời tuổi trẻ tôi đã đạt được ước nguyện mộng mơ lãng mạn của tôi là làm người tình bé bỏng của người chồng lớn tuổi. Người chồng già đã đi rồi, thì tiếc gì quãng đời còn lại, thử thay đổi không khí lấy trồng trẻ tuổi xem sao. Với lại, tôi cũng thương cảm cho hoàn cảnh anh Bông, thời kinh tế huy hoàng thì vợ chồng anh hạnh phúc, thời kinh tế điêu tàn, lợi tức anh kém hẳn đi thì cô vợ Mỹ xinh đẹp bỏ anh, may mà hai người không có con chung.

Bỗng tiếng anh Bông làm tôi giật mình:
- Mấy giờ rồi em?
Anh Bông đã thức giấc nhưng vẫn nằm trên giường và mỉm cười âu yếm với tôi. Tôi âu yếm đáp lại:
- Mới có 10 giờ sáng thôi, anh ngủ đã đời chưa? muốn ăn điểm tâm gì để em làm.

Tôi đã xưng hô “anh em” với anh quen rồi và càng ngày càng ngọt ngào thắm thiết, không còn cảm thấy ngượng ngùng, sượng sùng như những ngày đầu sống chung nữa.

Không biết anh nghĩ từ lúc nào mà đã có sẵn chương trình:
- Thôi, mình đi nhà hàng, em đừng vì anh mà bận rộn cho mất công. Chiều nay em muốn đi phố hay đi shopping gì không? Còn buổi tối nhất định chúng mình sẽ đi night club nhé, anh thèm uống rượu và nhảy nhót trong tiếng nhạc cùng em cho đến khi đêm tàn...
- Anh ơi, em đã nói với anh rồi, lúc này em đang diet mà, cứ đi ăn ngoài liên tục thế thì em mập chết thôi.

Trước khi lấy anh, tôi có dáng người khá thon đẹp, vậy mà chỉ sau 2 năm chung sống, vẫy vùng trong hạnh phúc mới mẻ, đi ăn nhà hàng, đi dự gặp mặt, tiệc tùng với anh liên miên, vì anh là người làm business giao thiệp rộng, tôi đã tăng cân vùn vụt, bề ngang phát triển tự do, hàng loạt quần áo phải bỏ đi. Tôi đã “ăn gian” bằng cách mặc quần, áo, váy, với những màu sắc nhẹ nhàng, hình ảnh kẻ dọc hay bông hoa nhỏ xíu, vải siêu mềm, siêu mỏng thướt tha. Ngoài ra tôi tập thể dục, đi bộ mỗi ngày 2-3 miles mà cũng không cứu vãn được mấy. Có lẽ ngoài nguyên nhân do ăn uống quá độ, còn do khi về già phụ nữ dễ mập lắm. Tôi thích giảm cân tự nhiên chứ không uống thuốc diet, có hại cho sức khỏe.

- Anh cũng đã nói với em rồi, em mập bao nhiêu anh cũng vẫn yêu, vẫn chiều mà.
- Nhưng anh thì vẫn vóc dáng cân đối, vẫn đẹp trai thế kia, trẻ trung thế kia, mình đi với nhau những đứa nhiều chuyện thì thầm sau lưng làm em bực mình lắm.

Tôi đã nghe có đứa xấu miệng ganh tị với tôi rồi, đó là những bà nạ dòng độc thân vì góa chồng hay đỏng đảnh ly dị để hòng mong kiếm ông khác “huy hoàng” hơn chồng cũ, mà chưa có ai sờ tới. Họ nói lén mà vẫn đến tai tôi:
- Mụ vợ góa Tư Chuột lấy anh Bông trông ngứa cả mắt, già hơn, mập hơn, thế mà cứ ăn diện như tuổi đôi mươi nhởn nhơ đi phố, đi tiệc tùng, đi khiêu vũ với nhau, thật trơ tráo, thật vô duyên như đôi đũa lệch. Khiếp quá!
- Ối giời! anh Bông đang sa cơ thất thế, cô vợ Mỹ trẻ đẹp bỏ rơi, tiền bạc trắng tay, nghề của anh thì như đi câu mà không có cá, nên lấy bà Tư Chuột cho ấm thân chứ gì.

Tôi tức lắm và cay đắng lắm, nhưng chẳng làm gì họ được. Những mụ này như đọc được cả tâm tư tôi, có sai chút nào đâu. Một già một trẻ sống bên nhau như đôi đũa lệch. Thà chồng già vợ trẻ như anh Tư Chuột và tôi trước kia  còn đỡ hơn chồng trẻ vợ già như hiện nay.

Đàn ông khỏe mạnh sao mà trẻ lâu thế. Anh Bông lại thuộc loại đàn ông thích ăn diện, quần áo, giày, mũ, cái kính anh đeo cũng đúng thời trang, ngay cả những món phụ tùng như lotion, dầu thơm, nước hoa anh cũng kén chọn mùi hương rất trẻ, đa tình và gợi cảm. Anh như một người mẫu đẹp trai ở lứa tuổi trung niên phơi phới.

Còn tôi, cũng ăn diện, cũng thời trang không kém, mà lại toàn là thời trang của giới trẻ, nhưng thân hình tôi thì cứ béo tròn ra, mỗi 3 tuần phải ra tiệm nhuộm tóc tôi lại làm mát sa mặt, dùng kem loại thượng hạng đắt tiền nhất để chống nắng, chống lão hóa những vết nhăn mà vẫn xa anh một khoảng cách vời vợi, đi bên anh ai cũng nhận ra điều ấy.
Anh Bông giục tôi:
- Em đang nghĩ gì đấy, có đồng ý với chương trình hôm nay của anh không?.
Tôi than thở:
- Thật tình em không muốn đi, vì diet mà còn vì sáng nay thức dậy tự nhiên em thấy đau nhức mình mẩy quá. Hai năm qua chúng mình vui chơi thế đủ rồi, anh không thích ở nhà bóp lưng, bóp vai và xoa chân tay cho em sao? Anh từng bảo rằng anh không muốn rời em nửa bước kia mà.

Nét mặt anh Bông kém vui:
- Thì đi nhảy cũng là gần kề bên em thôi, tuần trước em từ chối không đi nhảy đầm với anh vì em nhức đầu chóng mặt làm anh phải ở nhà với em rồi. Tuần này em lại đau nhức mình mẩy, nhiều bà sồn sồn vẫn hăng máu yêu đời lắm, còn em thì nay ốm mai đau.

Tôi tưởng như vừa bị anh Bông lôi xồng xộc về quá khứ, thuở tôi còn là vợ Tư Chuột, tôi cũng đã nói một câu y như thế khi đang cạo gió cho anh.

Bất giác tôi ngẩng lên nhìn tấm hình anh Tư Chuột trên bàn thờ, hình anh đang mỉm cười, nụ cười nhếch mép, quyến rũ và lãng mạn như tài tử Clark Gable đóng vai Rhett Butler trong  phim “Cuốn Theo Chiều Gío”. Bây giờ nụ cười nhếch mép của Tư Chuột như đang mỉa mai tôi “Thấy chưa, cho đáng đời em nhé, ngày xưa em đành hanh, cay đắng với anh vì ông chồng già hay đau ốm bao nhiêu thì ngày nay em lãnh đủ bấy nhiêu...”

Hay ông trời đang quả báo tôi đấy?
Tôi cố gắng năn nỉ và mời mọc thiết tha:
- Mình ăn nhà hàng dầu mỡ cá thịt ê hề quá phát ngán, anh Nam kỳ hãy tạm quên  món canh chua cá bông lau và cá kho tộ đi, chỉ nghe mà đã nhàm chán rồi. Anh hãy ở nhà em nấu món chân quê miền Bắc cho anh ăn: cà muối xổi, thái nhỏ bóp với muối, đường và tỏi, canh riêu cua và đậu hũ chiên ngâm nước mắm rắc hành hoa... tuy đơn giản mà công phu lắm, em phải xé cua biển và giã nhuyễn để nấu canh riêu cua... nhưng vì anh em sẽ làm với tất cả tâm tình em.
- Có mấy món đặc sản này em làm đi làm lại hoài anh cũng chán lắm rồi, không nuốt nổi mấy món chân quê Bắc kỳ của nhà em đâu.
- Ủa, em mới làm lần này là lần thứ ba, thứ tư chứ mấy? Thời anh Tư Chuột em làm trong vòng một tháng cả chục lần mà anh ấy chẳng hề kêu than gì.
- Anh Tư Chuột và anh Bông khác nhau em ơi...

Tôi ngẫm nghĩ, anh Bông nói đúng, anh Tư Chuột già hơn tôi, tuy tôi phải hầu hạ anh vì anh hay đau ốm, nhưng anh chiều chuộng tôi, cơm khô canh mặn anh đều ăn, ở nhà quanh quẩn với vợ cả ngày... Thế mà hồi đó tôi không biết hưởng, cứ oán trách anh Tư Chuột đã làm tẻ nhạt tuổi thanh xuân tôi. Bây giờ tôi có anh chồng trẻ điệu nghệ, lịch lãm, thích những cuộc vui, những nơi chốn đông người. Tôi đã chẳng từng mơ những điều ấy hay sao? Đã là đôi đũa lệch thì tôi phải ráng chiều chuộng cho bớt so le chút nào hay chút ấy, nên tôi cố lấy giọng hăng hái:
- Thôi được, em sẽ đi theo chương trình của anh vẽ ra, đi cả ngày luôn, nhưng tối nay anh đừng uống nhiều rượu nhé, về nhà còn đấm bóp cho em, vì em biết chắc là sẽ mệt mỏi lắm đấy.

Anh Bông hoan hỉ ra mặt, thấy anh vui tôi cũng vui theo. Coi như cái số tôi vất vả, lấy chồng già hay trẻ đều có điều không vừa ý, phải chiều theo họ. Nhưng kiếp này coi như hết cơ hội rồi, kiếp sau tôi sẽ mặc cho nhân duyên đưa đẩy.
Trong khi anh Bông vào phòng tắm thì tôi vào phòng ngủ kiếm lọ dầu xanh trong hộc tủ đầu giường để thoa lên những khớp tay, khớp chân và bóp nhẹ cho ấm da thịt, cho đỡ nhức mỏi. Mùi dầu xanh quen thuộc này đã theo tôi từ thời cạo gió  anh Tư Chuột cho đến giờ thì dùng cho chính tôi.

Tôi chợt nhìn hình tôi trong tấm gương của bàn trang điểm, thấy rõ dung nhan chưa phấn son, một mụ đàn bà tàn tạ hương sắc.

Anh Bông trong phòng tắm, mở nước chảy rào rào, anh vừa tắm vừa hào hứng hát một bản nhạc sống động, tình tứ và yêu đời như giục giã tâm hồn tôi đồng điệu.

Thế là tôi chịu không nổi, bèn vùng lên, quẳng lọ dầu xanh vào thùng rác và ra tủ lục tìm bộ váy áo nào đẹp nhất, thời trang trẻ trung nhất để sẽ khoác lên người ngày hôm nay.

NTTD